01
Kim Kỷ Tường vốn là một huấn luyện viên thể hình khá có tiếng ở Bắc Kinh, Trung Quốc, nhưng anh đã quyết định về quê hương Hà Bắc của mình vào năm ngoái, nguyên nhân là bởi khi đưa mẹ đi khám, anh phát hiện ra bệnh béo phì của mẹ ngày càng trầm trọng.
58 tuổi, cao 1m53, nhưng cân nặng của mẹ là hơn 75kg, vòng eo 106cm, đồng thời mắc các bệnh mãn tính như cao huyết áp, mỡ máu cao. Chưa kể, mẹ anh cách đây mấy năm cũng có tiền sử mắc bệnh ung thư, sức khỏe của bà ngày càng sa sút, tiềm ẩn nhiều nguy cơ.
Là một huấn luyện viên và giúp nhiều người khỏe mạnh nhưng người nhà của mình lại bệnh tật đầy mình, cảm thấy có lỗi với mẹ, Tường quyết định trở về nhà cùng mẹ tập thể thao để cải thiện sức khỏe.
Về tới nhà, anh dọn dẹp một căn phòng bỏ không trong nhà, biến nó thành không gian tập cho mẹ. Một tấm gương đứng soi được toàn thân được gắn trên tường, các dụng cụ thể dục chuyên nghiệp được bố trí trong phòng. Anh còn đặc biệt dán một câu khích lệ trên gương để khích lệ mẹ:
"Chỉ có người không muốn làm, không có người không làm được!"
Những ngày đầu tập luyện, động tác của mẹ anh chưa dứt khoát, lực cũng rất yếu.
Lần đầu tiên bước lên máy chạy bộ, mẹ anh đã hụt hơi sau khi đi bộ được vài phút và phải dừng lại rất lâu. Nhưng với sự động viên của con trai, bà đã không dễ dàng bỏ cuộc.
Chưa đầy một tháng sau, mẹ anh đã bắt đầu thuần thục những động tác cơ bản.
Từ việc chạy không nổi 100m, hiện tại có thể chạy 2km mà không cần nghỉ, 100m cuối cùng bà vẫn còn sức để chạy nước rút. Tới ngày thứ 50, bà đã chạy được 5km một cách nhẹ nhàng.
Tháng thứ 5, mẹ anh đã có thể nâng tạ, chức năng tim phổi của bà tốt hơn và bà có thể đạp xe 50km mà không gặp khó khăn gì.
Ngoài việc động viên mẹ tập thể dục, Tường cũng rất nghiêm khắc trong chế độ ăn uống của mẹ.
Ngày xưa mẹ anh hay ăn thức ăn nhiều dầu và mặn, vì vậy anh thường tự tay xuống bếp nấu cho mẹ những món ăn thanh đạm. Ban đầu mẹ anh không quen, anh cải tiến thực đơn, bắt đầu từ những món ăn quen thuộc nhất nhưng cho ít dầu và muối đi.
Thỉnh thoảng, anh cũng vẫn sẽ để mẹ ăn những món ăn đúng khẩu vị của bà để giảm cơn thèm.
Trong khoảng thời gian 7 tháng và hơn 200 ngày, Tường cùng mẹ trải qua quá trình "lột xác".
Vòng eo của mẹ anh giảm từ 106 cm xuống còn 86cm, mẹ anh cũng giảm được 15kg.
Khi tới bệnh viện kiểm tra lại, bác sỹ nói tình trạng sức khỏe của mẹ anh ở mức tốt, huyết áp ổn định, lượng mỡ nội tạng cũng giảm đi đáng kể.
Mẹ anh hiện tại đã có thể mặc những bộ sườn xám mà trước đây bà không dám mặc hoặc không thể mặc.
Nhìn thấy mẹ mình lấy lại được sức khỏe và bắt đầu khoe dáng một cách tự tin, Tường xúc động nói:
"Những điều tưởng chừng như nằm ngoài tầm với, chỉ cần chăm chỉ và kiên trì, một ngày nào đó nhất định sẽ trở thành hiện thực."
Có câu nói rằng, tập thể dục là hình thức phẫu thuật thẩm mỹ tốt nhất.
Bạn không chỉ có thể thay đổi được sắc vóc của mình mà còn có thể thay đổi cả sức khỏe trái tim.
02
Trong một cuốn sách của mình, Cao Lin, giáo sư vật lý tại Đại học Khoa học và Công nghệ Bắc Kinh, Trung Quốc đã kể về câu chuyện của chính mình như sau:
Khi ở độ tuổi 40, ông đã tham gia nghiên cứu về thuốc chống khối u và chống vi rút, vì thường xuyên phải thức khuya nên ông mắc chứng béo phì quá mức, cơ thể bắt đầu "nổi loạn". Ông nhớ lại thời gian đó, ông thường xuyên có cảm giác như muốn ngất xỉu trong lớp, phải nghỉ 4 lần trong quãng đường đi bộ từ tầng một lên phòng thí nghiệm trên tầng bốn.
"Khó khăn nhất là phải buộc dây giày khi đi ra ngoài và cúi xuống với cái bụng căng phồng ở giữa. Thực sự rất khó khăn và tôi gần như hụt hơi".
Tôi đến bệnh viện để kiểm tra và được bác sĩ cho biết lượng đường trong máu sau bữa ăn của tôi đã lên tới mức cực kì cao, tôi được chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường nặng, Bệnh này không thể chữa khỏi và phải dùng thuốc suốt đời hoặc phụ thuộc vào insulin để sống".
Những lời nói của bác sỹ khiến ông suy sụp, thậm chí còn mắc bệnh trầm cảm.
Căn bệnh kép về thể chất và tâm lý khiến ông ngày càng trở nên bi quan và thất vọng, vào thời điểm nghiêm trọng nhất, Cao Lin thậm chí còn cảm thấy mình mất đi hứng thú với mọi thứ, kể cả cuộc sống.
Phải đến khi y tá trưởng động viên rằng "chạy bộ rất tốt cho việc kiểm soát bệnh tiểu đường", ông mới tìm thấy hy vọng và bắt đầu tập chạy bộ.
Lúc đầu ông chỉ đi bộ, dần dần có thể chạy từ 400 mét đến 1.000 mét, sau đó có thể chạy 10.000 mét.
Mọi ngóc ngách của công viên gần đó đều có dấu chân của ông. Trong nửa năm, cân nặng của ông giảm từ 86kg xuống còn 62,5kg, ông cũng không còn cần phải dùng thuốc để kiểm soát lượng đường trong máu.
Một người già mắc bệnh tiểu đường, một bệnh nhân trầm cảm đã thành công trong việc tự cứu mình.
Trong 14 năm tiếp theo, ông luôn duy trì việc chạy vào buổi sáng, buổi tối, chạy chân trần, trên núi, tham gia các cuộc thi Marathon… Chạy bên hồ, chạy dưới nắng nóng, chạy trong tuyết.
Ông viết trong cuốn sách của mình: "Tâm trạng tuyệt vọng, bất lực về tương lai đã không còn. Hòn đá lớn trong lòng cũng đã biến mất, tôi cảm thấy bình yên và sảng khoái hơn rất nhiều". Ông không còn phiền não về danh vọng, sự giàu có và phù phiếm, cũng không còn lo lắng về những vấn đề tầm thường không cần thiết.
Mọi tạp niệm đều biến thành mồ hôi, cuộc sống tái sinh trong nhịp chạy.
Có một câu nói rằng: "Dopamin do chạy bộ tạo ra chỉ đứng sau tình yêu. 3km chữa lành mọi loại khó chịu. 5km chữa lành mọi vết thương bên trong. 10km, sự phóng khoáng và thiện lượng đầy ắp trong tim."
Khi bạn đổ mồ hôi, những cảm xúc tiêu cực cũng sẽ được giải phóng cùng với dopamine, đám mây mù trong lòng bạn sẽ tự nhiên theo gió mà bay đi.
Nhà văn người Nhật Bản Haruki Murakami từng nói: "Cơ thể là đền thờ của mỗi người, dù bên trong có thờ phụng thứ gì, cũng hãy luôn giữ cho nó khỏe mạnh, đẹp đẽ và sạch sẽ."
Suy cho cùng, chỉ những người có thể làm chủ được cơ thể mình mới có thể làm chủ được cuộc sống của bản thân.
Có vô số lý do để không tập thể dục, nhưng một khi bạn bắt đầu, mọi thứ sẽ lặng lẽ thay đổi.
Trong cuốn sách của mình, Giáo sư Cao Lin viết, ông hiện đã ở tuổi 60, trong khi những người khác bảo ông hãy làm theo những người già khác, đi bộ, phơi nắng và ngừng chạy marathon, thì ông lại muốn quãng thời gian còn lại được sống theo ý mình:
Đừng sống như một cái cây, mãi đứng im một chỗ.
Cũng đừng sống làm gương cho người khác, để người khác ghen tị.
Tôi muốn sống cuộc đời của mình, chạy trên cánh đồng tuyết, chạy trong những khu rừng rậm với những cây cổ thụ cao chót vót.
Những lời này, tôi cũng muốn được gửi đến bạn.
Một cuộc sống được chữa lành thông qua vận động sẽ mang lại cho bạn một tâm hồn trọn vẹn, cơ thể cũng giống như dòng nước, hãy để nó được lưu thông…