Đó là khi tôi bị tai nạn xe hơi cách đây 3 năm, vào mùa hè, lúc đó trời mới nhá nhem tối. Bạn thân nhất của tôi gọi cho tôi ngay sau khi tan sở và nói rằng cô ấy vừa từ quê lên, đã đứng trước cửa nhà tôi và hãy phóng nhanh về nhà để mở cửa. Tôi vội vàng lái xe về nhà ngay sau khi làm việc mặc cho ánh mắt tức tối của sếp vì tôi không ở lại tăng ca.
Thực tế, tôi thường không có thói quen lái xe đi làm nhưng không hiểu sao hôm đó tôi lại nổi hứng muốn lái xe. Giao thông ở Thượng Hải luôn khó tả, trong thành phố đang cực kỳ phát triển này vẫn có nhiều con ngõ nhỏ hẹp, đường cao tốc vào buổi sáng và tối đến giờ cao điểm lại tắc nghẽn giống như không có lối thoát, đi vào thì dễ nhưng ra thì khó hơn cả trời.
Lúc đó, tôi đang ở giữa đường cao tốc trên không, ngó xuống đường dưới thấy cũng không khá hơn đường trên là mấy, tôi đi theo dòng xe rồi dừng lại không biết bao nhiêu lần. Tôi nghĩ, khi gặp bạn thân nhất của mình, tôi phải mắng cô ấy vì cứ thích lên là lên chứ chẳng để ý thời gian hay địa điểm gì cả. Tôi cũng muốn về sớm, nhưng trong hoàn cảnh đường sá như thế này thì cũng phải hơn một tiếng nữa mới có thể về đến nhà.
Ảnh minh hoạ - Pinterest
Bất ngờ, tôi lại nghe thấy một âm thanh va chạm, tỉnh ra mới biết xe của mình đã đâm vào đuôi xe phía trước. Xe đứng im, tôi mở cửa ra nhìn thì thấy phía trước là một chiếc Cayenne cũ kỹ, thanh chắn sau đã bị rơi ra. Thật kỳ lạ, chiếc xe của tôi còn không tróc sơn nên tôi chẳng thể nghĩ là xe của mình lại mới bị va chạm. Chủ nhân của chiếc Cayenne cũng bước xuống, với chiếc váy chấm gót chân và đôi môi được tô son màu đỏ tươi, đó là một người phụ nữ lớn tuổi trông như đã ngoài năm mươi. Câu đầu tiên mà bà ấy nói chính là: "Mày biết mày vừa đâm vào ai không?"
Tôi đã ở Thượng Hải được 4 - 5 năm, nhưng xung quanh tôi lại có rất ít người địa phương, hầu hết đều là người từ những nơi khác đến như tôi vì vậy nên tôi không biết nhiều về phương ngữ Thượng Hải. Nhưng hai câu này có thể hiểu được, bà ấy đang rất cáu. "Cháu xin lỗi không hiểu cô đang nói gì" - tôi trả lời bằng tiếng phổ thông.
Người phụ nữ ấy đột nhiên cao hứng, bắt đầu cả một tràng bằng tiếng phổ thông, hỏi tôi ở đây bao lâu rồi mà không nghe được phương ngữ, hỏi tôi có biết xe của bà ấy đắt như thế nào không, sỉ vả tôi bằng cách dù có bán chiếc xe mình đang đi thì cũng chẳng đủ tiền để sửa xe cho bà. Tóm lại, bà ấy đã chốt lại bằng câu: "Đưa cho tôi 7 triệu, coi như đền xe. Đừng nghĩ đến cảnh ra đi mà không để lại một đồng nào."
Ảnh minh hoạ - Pinterest
Thêm hai người đàn ông trung tuổi bước ra khỏi xe, cả hai đều nói tôi nên là người chịu trách nhiệm trong vụ va chạm này bởi đơn giản là xe người phụ nữ kia bị đâm từ phía sau. Họ cũng khuyên tôi nên đưa tiền để giải quyết nhanh, tránh phải dây dưa sau này. Những chiếc xe phía sau chen nhau, tiếng còi xe nối tiếp nhau vang lên. Không biết đèn đường bật sáng từ lúc nào, chợt thấy bóng mình trên mặt đất, đơn độc, gầy gò và trải dài ra.
Tôi thực sự chán ngấy với cuộc sống như thế này, ngày nào cũng đi làm rồi về nhà, đến sáng ngày hôm sau lại đi làm, hết giờ rồi lại về nhà. Ngày đi làm 9 tiếng nhưng đồng lương thì bèo bọt. Bỗng nhiên mất 7 triệu, tôi cảm thấy chẳng còn thiết tha gì nữa. Cảm giác chán chường trỗi dậy, tôi bắt đầu suy nghĩ. Rõ ràng xe của tôi đậu nguyên một chỗ, tay tôi còn đang giữ phanh, làm sao có thể tông vào đuôi xe được? Camera hành trình bị hỏng cách đây ít lâu, tôi cũng chủ quan không mang đi sửa nên bây giờ chẳng có gì đưa ra đối chứng được cả.
Tôi biết rằng ngay cả khi gọi cảnh sát, tôi vẫn sẽ mất tiền, thậm chí còn có thể bị tịch thu bằng lái, giữ xe vài hôm. Không hiểu sao mắt tôi nóng lên và những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi. Một người đàn ông bước tới nói: "Cô gái à, dù sao cô cũng đâm rồi, đó là trách nhiệm của cô. Tôi sẽ thử khuyên nhủ người phụ nữ kia giảm một chút. Khoảng 4 triệu được không? 7 triệu là quá nhiều."
Ảnh minh hoạ - Pinterest
Tôi định gật đầu đồng ý nhưng rồi lại nghe tiếng nói của một người đàn ông khác vọng ra từ sau lưng: "Em đã gọi cảnh sát chưa? Hãy gọi cảnh sát. Nếu em chưa bình tĩnh trở lại thì anh sẽ gọi giúp em." Tôi đứng dậy lau nước mắt, nói là chưa. Thấy tôi lau nước mắt, anh ta vươn tay vỗ về và nói có gì đâu mà khóc, cứ gọi cảnh sát đi, đâm xe nhẹ như thế này thì sẽ giải quyết nhanh thôi.
Tôi quay người lên xe lấy điện thoại di động thì thấy người đàn ông đó đã bắt đầu gọi điện thoại rồi. Anh ta đọc nhanh địa điểm xảy ra va chạm, biển số của hai chiếc xe, nhờ cảnh sát đến sớm giải quyết sớm bởi đang trong giờ cao điểm nên rất tắc đường. Sau khi tìm thấy điện thoại, tôi ngẩng đầu lên thì không nhìn thấy ai xung quanh, chiếc Cayenne phía trước cũng không còn nữa nên tôi tỏ ra cực kỳ khó hiểu.
Tôi nói người đàn ông ấy chuyện gì đang xảy ra, những người hóng chuyện vừa nãy đang ở đâu, chiếc xe bị đâm trúng đâu rồi. Hỏi mới biết, hoá ra người đàn ông đấy làm trong ngành, anh kể rằng thời gian gần đây, có rất nhiều trường hợp lừa tiền bằng cách tự tạo ra các vở kịch đâm xe để moi tiền nạn nhân. Sau khi anh lại dò hỏi một chút, anh nhận ra người phụ nữ này cũng không phải người đơn giản. Thậm chí, người đồng nghiệp nãy anh gọi báo có vụ va chạm cũng đã mách nhỏ rằng biển số xe của người phụ nữ kia từng bị ghi lại do có những xảy ra tai nạn nhỏ tương tự trong thời gian gần đây. Anh mới nghi ngờ đây cũng chỉ là một màn tiểu xảo để đòi tiền. Nói chuyện một hồi, người phụ nữ kia nhăn mặt rồi lên xe rời đi mà chẳng thèm nhìn lại con mồi của mình.
Nghe đến đây, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Chưa kịp lên tiếng cảm ơn thì người đàn ông đấy đã rời đi. Ngước mắt nhìn về phía trước, con đường đầy đèn hậu màu đỏ nối tiếp nhau, giống như một dòng sông đỏ chảy.
Ảnh minh hoạ - Pinterest
Buổi tối ăn cơm nhà với đứa bạn thân, trứng xào ớt xanh, thêm đĩa rau xanh luộc ăn với sủi cảo thơm phức. Chúng tôi nói chuyện trên trời dưới biển nhưng tôi giấu tiệt chuyện vừa xảy ra. Cô bạn thân của tôi gợi ý bộ dưỡng da của Dior, nói rằng sẽ có giảm giá nếu hai đứa mua chung, tiết kiệm được rất nhiều.
Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi nói rằng cơm hôm nay dù chỉ có vài món đơn giản được nấu từ những nguyên liệu khá rẻ tiền nhưng lại ngon một cách đáng ngạc nhiên. Tôi chợt nhận ra không cần thiết phải dùng mỹ phẩm đắt tiền như vậy, có nhiều hãng vài trăm cũng sử dụng rất tốt. Mua được túi chục triệu sẽ rất tốt, nhưng túi 100 ngàn cũng có thể rất trend và dùng được nhiều dịp. Tôi đã nói với người bạn thân nhất của mình rằng sẽ không thể cùng cô ấy góp tiền mua mỹ phẩm, tôi muốn tiết kiệm nhiều tiền hơn. Tôi nhận ra một ngày nào đó, tôi phải thay đổi cách sống đang cực kỳ chán chường của mình. Và để thay đổi được cuộc sống cứ đi làm về nhà như một cái máy, tôi cần thêm tiền để cuộc sống trở nên phong phú hơn, đặc biệt là về tinh thần.