3 năm trước, con gái tôi sinh con đầu lòng và gọi tôi đi chăm sóc. Lúc đó 2 đứa cháu nội đã học tiểu học, trường gần nhà, bọn trẻ có thể tự đi học và về rất dễ dàng. Khi biết tôi chuẩn bị đi phục vụ cháu ngoại, vợ chồng con trai không hài lòng chút nào. Thậm chí con dâu còn gọi điện nhắc em chồng nhờ bên nội trông con để tôi ở lại nhà lo cơm nước, đưa đón các cháu đi học.
Bỏ ngoài tai sự can ngăn của các con, tôi vẫn quyết tâm đi, nào ngờ con trai giận lắm nói là tôi đi luôn đừng về nữa, về già để con gái phụng dưỡng.
Đến sống cùng với con gái, tôi mới cảm nhận được sự quan tâm của con. Tôi bị mắc chứng bệnh đau đại tràng. Mỗi khi ăn gì không hợp là đau cả ngày lẫn đêm. Ngày sống cùng con trai, khi tôi đau bụng chịu không nổi nên phải nằm ngủ ngày cho đỡ, đi làm về chưa có cơm ăn nhà cửa bừa bộn, con dâu trách tôi làm biếng, đau tí mà lười biếng, than thở như trẻ con.
Nhờ con dâu mua liều thuốc thì phải đưa tiền, nếu không thì đừng mong con đi mua cho.
Còn sống cùng với con gái, vừa thấy tôi đau bụng, con hớt hải đưa đi bệnh viện khám tổng quát toàn cơ thể tốn cả chục triệu, rồi thuốc thang trị giá 4 triệu. Toàn bộ chi phí chữa bệnh và tiền thuốc vợ chồng con gái bỏ hết.
Những năm qua sống cùng với con gái tôi được ăn nhiều món ngon, thuốc bổ và sữa không thiếu ngày nào, tôi thấy khỏe mạnh hơn, da dẻ hồng hào và tinh thần sảng khoái.
Khi tôi chuẩn bị về quê, vợ chồng con gái níu kéo lại ở và muốn nuôi dưỡng tôi lúc cuối đời. Thế nhưng tôi vẫn muốn được sống và chết ở quê hương nên đã từ chối. Không níu giữ được mẹ, con gái biếu tôi khoản tiền 300 triệu dưỡng già.
Lâu không về quê, cứ nghĩ con trai và cháu nội sẽ nhớ tôi và ra tận bến xe đón. Dù tôi đã gọi điện trước nhưng chẳng con nào đón nên đành phải bắt xe ôm về nhà. Vừa về đến cổng, tôi đứng lặng người khi nhìn thấy đồ đạc quần áo của tôi bị con trai ném ra sân.
Nhìn thấy mặt tôi, con trai chỉ thẳng mặt đuổi đi:
"Bà không lo chăm sóc cháu nội, mải mê quan tâm cháu ngoại. Vậy thì đi với con gái luôn đi, đừng về đây làm gì nữa. Vợ chồng tôi không có tiền nuôi bà lúc cuối đời đâu". Không ngờ con trai đón tôi bằng bản mặt giận dữ và những lời lẽ thiếu giáo dục.
Không thể nhịn nổi nữa, tôi bảo các con vào nhà và nói rõ mối quan hệ của 2 mẹ con.
Trước khi lấy tôi, chồng đã có vợ, thế nhưng người vợ đầu mất ngay khi sinh con ra do bị băng huyết. Thương hoàn cảnh gà trống nuôi con, tôi đã nhận chăm sóc con giúp để anh có thời gian đi làm kiếm tiền.
Những ngày sống cùng nhau, thấy anh đạo đức và tốt bụng nên tôi đã đem lòng yêu. Ngày tôi cưới anh, gia đình tôi phản đối gay gắt nhưng tôi vẫn quyết tâm lấy anh bằng mọi giá. Tôi cũng chăm sóc con riêng của chồng chẳng khác nào con đẻ. Rồi tôi sinh được con gái thì thôi, quyết định không sinh thêm nữa để dành tiền bạc, công sức nuôi dưỡng 2 con cho tốt.
Cứ ngỡ cuộc sống sẽ yên ấm hạnh phúc, nào ngờ lấy nhau được vài năm anh qua đời vì bệnh, để lại 2 đứa con thơ cho tôi nuôi. Thương các con nên tôi không đi bước nữa, ở vậy nuôi con khôn lớn. Vì muốn con trai lớn lên như những đứa trẻ khác nên tôi giữ kín chuyện mẹ ruột của con. Cứ tưởng nuôi con khôn lớn thành đạt thì về già được an nhàn nào ngờ bị con đuổi ra khỏi nhà.
Nghe xong quá khứ của bản thân, con trai quỳ sụp xuống nền nhà nói lời xin lỗi và cảm ơn mẹ đã cưu mang chăm sóc nuôi dưỡng như con ruột thịt. Con hứa sẽ phụng dưỡng tôi thật chu đáo. Bị con làm tổn thương, tôi vẫn còn nhức nhối lắm, chưa nguôi giận. Tôi đang phân vân không biết ở lại quê hương hay đến nhà con gái sống?