
Đêm 24/11, khi nhiều con phố Hà Nội đã chìm vào tĩnh lặng, các điểm tập kết cứu trợ vẫn sáng rực ánh đèn. Từng dòng người nối nhau, không ngừng nghỉ bốc xếp hàng chục tấn hàng hóa để kịp gửi vào miền Trung trong thời gian sớm nhất.


Từ thanh niên, sinh viên đến những bác trung niên, người lớn tuổi, tất cả đều có mặt, tay thoăn thoắt chuyển từng thùng mì, thùng nước, bao gạo, những túi quần áo… lên xe cứu trợ.

Tiết trời về đêm se lạnh, nhưng mồ hôi vẫn lấm tấm trên trán nhiều người. Gương mặt ai cũng bộc lộ sự mệt mỏi, nhưng ánh mắt toát lên quyết tâm và sự ấm áp khó diễn tả.

Không ít người vừa làm việc cả ngày, chỉ kịp ăn vội bát mì rồi quay lại điểm tập kết.

Có cụ ông ngoài 70 tuổi vẫn kiên trì đứng rọi đèn cho đội bốc vác hàng từ thiện, lặng lẽ chiếu sáng từng lối đi và chỗ khuân vác, chỉ nói giản dị: “Nếu sức còn thì tôi còn cố giúp.”


Âm thanh của đêm, tiếng xe tải nổ máy, tiếng gọi nhau chuyền hàng, tiếng băng keo lách tách khi dán thùng, hòa lẫn với những câu động viên: “Cố thêm chút nhé!”, “Nhanh tay cho kịp chuyến xe này!” tạo nên bầu không khí vừa khẩn trương vừa chan chứa nghĩa tình.

Nhiều người chia sẻ cảm giác xót xa khi thấy miền Trung gồng mình trong nước lũ — chính nỗi thương ấy trở thành động lực để họ thức trắng đêm, không một lời than vãn.

Một bạn trẻ tình nguyện nói: “Ở đây khuya vậy mà đông, cảm giác như cả thành phố đang cùng chung một nhịp đập vì miền Trung.”


Đêm càng khuya, dòng người tình nguyện vẫn không thưa; từng động tác chuyền hàng, từng cái nhắc nhở nhẹ đều như nhịp cầu nối giữa thủ đô và miền Trung đang gặp hoạn nạn.

Chiều cùng ngày dù vừa kết thúc một ngày dài làm việc hoặc học tập, họ vẫn không ngại đến các điểm tập kết, góp sức đóng gói và phân loại hàng cứu trợ gửi tới đồng bào bão lũ.


Các tình nguyện viên khẩn trương phân loại thực phẩm, nước uống, quần áo, thuốc men và các vật dụng thiết yếu khác để chuẩn bị cho các chuyến xe kịp rời đi trong đêm, hướng về các vùng ngập lụt.


Mọi người phân loại, xếp gọn từng bộ quần áo và đóng gói cẩn thận từng chiếc chăn.

Các sinh viên tham gia tình nguyện cũng không giấu được sự xúc động: “Đây là lần đầu tiên chúng em trực tiếp tham gia cứu trợ. Nhìn thấy bà con miền Trung đang gặp khó khăn, chúng em muốn đóng góp một phần sức lực nhỏ bé của mình để giúp họ vượt qua giai đoạn khó khăn này,”


Từng cánh tay nhanh nhẹn xếp dỡ, phân loại, từng ánh mắt trao nhau nụ cười động viên, tất cả đều diễn ra trong sự yên lặng mà đầy ấm áp. Không ai phải nhắc nhở, mọi người tự nguyện, cùng nhau góp sức cho một mục tiêu chung: mang hy vọng và sự sẻ chia tới miền Trung ruột thịt.

















