Làm người không được quá thật thà. Lương thiện với người khác nhất định phải có chừng mực, bởi lẽ thật thà quá dễ bị ức hiếp, bạn phải biết rằng bạn dành cho người khác sự lương thiện, nhưng họ chưa chắc đã báo đáp lại bạn bằng sự lương thiện y như vậy.
Con người chính là như vậy, nếu bạn quá hiền lành, họ sẽ cảm thấy bạn dễ ức hiếp, chuyện gì cũng vứt sang cho bạn, trách nhiệm nào cũng đổ hết lên bạn.
Làm người đừng quá lương thiện, bởi lẽ luôn có người chầu trực lợi dụng lòng tốt của bạn để hại bạn. Bạn càng nhân nhượng, người khác càng được nước lấn tới; bạn càng lùi bước, họ càng đuổi cùng giết tận.
Người hiền dễ bị ức hiếp, ngựa hiền dễ bị người ta cưỡi, phàm làm việc gì cũng phải có chừng mực, giới hạn. Quá hiền lành, lâu dần sẽ mất đi sự cảnh giác; quá khiêm nhường, lâu dần sẽ trở thành yếu đuối.
Sống ở đời, nếu muốn thực sự trưởng thành, tâm phải cứng rắn
Bảo bạn hiền lành, không có nghĩa là bảo bạn để người khác ức hiếp, "giật dây".
Đối xử với người khác, phải "ác" một chút, ác ở đây không phải là ăn miếng trả miếng, oan oan tương báo, mà là không tranh, không nói, không phẫn nộ, thay vào đó trầm ổn, im lặng nhiều hơn một chút, bởi lẽ đôi khi, "im lặng chính là đỉnh cao của sự khôn ngoan". Khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, học cách bảo vệ bản thân.
Đừng lúc nào cảm thấy "ngại quá", đừng lúc nào cũng quá nhẫn nhịn, nhân nhượng người khác. Làm người, chỉ khi nhẫn tâm một chút thì mới đứng được vững.
Người biết cảm ơn, hãy lại gần họ nhiều hơn một chút, còn đối với những kẻ không có lương tâm, tránh được càng xa thì càng tốt. Người khác đụng chạm tới lòng tự tôn của bạn, hãy dũng cảm phản kích lại, lúc nên ra tay hãy ra tay, đây mới là sự hồi đáp tốt đẹp nhất, giá trị nhất cho sự lương thiện của bạn.
Trong giao tiếp, miệng phải ngọt
Sống ở đời, nhất định phải học cách nói chuyện, "học ăn học nói, học gói học mở", mỗi một câu nói ra phải khiến người khác tâm phục khẩu phục, mỗi một câu nói phải "vạn tiễn xuyên tâm", đi vào lòng người.
Làm người, miệng phải dẻo, lên sân khấu nào hát bài nào, nói ra sao, phải học cách tùy cơ ứng biến.
Trong xử thế, nhất định phải linh hoạt, đừng quá cứng nhắc, làm sao để người khác cảm thấy bạn xứng đáng để họ giúp, chỉ cần miệng dẻo một chút, nhất định sẽ để lại được ấn tượng tốt trong mắt người khác.
Trong công việc, người giỏi giao tiếp, dẻo miệng luôn có được rất nhiều sự giúp đỡ từ người khác, bởi lẽ mọi người đều cảm thấy đối xử với người "kém cỏi hơn mình" thì nên "rộng lượng chỉ giáo". Trong cuộc sống, những người biết ăn nói luôn "lăn lội" rất tốt bởi họ nhiều bạn bè, lại được lòng cả người lớn lẫn trẻ nhỏ.
Ngoài ra, khi nói chuyện phải luôn mỉm cười, thân thiện, bởi dẫu sao thì ai cũng thích lại gần một người có nụ cười tươi sáng, một người với năng lượng tích cực chứ không muốn ở gần một người suốt ngày mặt lạnh lùng, ủ rũ.
Làm việc, xử lý phải "ổn"
Xử lý việc không được vội vàng, hấp tấp, chỉ nhìn cái lợi trước mắt, "dục tốc bất đạt", trầm ổn, bình tĩnh bao giờ cũng tốt hơn. Trầm ổn là một thái độ xử thể mà ai cũng nên học trong cuộc sống.
Làm việc nhất định phải trầm ổn, dứt khoát, nhịp nhàng và hiệu quả. Nếu bạn làm việc qua loa, không có một chút trách nhiệm nào, vậy thì ấn tượng của người khác về bạn sẽ bị "giảm giá" rất nhiều. Bất kể là làm việc gì cũng phải vấn lương tâm của mình, làm sao cho không hổ thẹn với chính mình và người khác.
Miệng phải ổn, không được tùy tiện mở mồm nói hay hứa linh tinh; tay phải ổn, việc không nắm chắc không tùy tiện ra tay; tâm phải ổn, không dễ dàng để lộ ra suy nghĩ của bản thân, để người khác nhìn thấu.
Nhỏ không nhịn khó thành đại sự, những người có thể nên đại sự đều bãi bể nương dâu nhưng ý chí vẫn luôn sôi sục, họ chịu được những thứ khổ mà người khác không chịu được để rồi ngồi lên ngai vàng mà người khác không với tới được. Đừng chỉ vì một chút đã than thân trách phận. Làm việc, trầm ổn, việc gì cũng thành công; đi đường, bình tĩnh, đi được càng xa.
Nói tóm lại,
Lương thiện là một phẩm chất đáng quý của con người, nhưng sự hiền lành của bạn cũng cần mang theo chút sắc sảo, nếu không thì sự hiền lành của bạn sẽ bị lợi dụng rồi phản lại khiến chính bạn bị thương.
Con người sống trên đời, tâm phải ác một chút. Đối với một vài chuyện, một vài người, phải nhân tâm một chút, có vậy bạn mới có thể sống là chính mình, sống tự tại, thanh thản. Làm người, không sợ tâm quá "cứng", chỉ sợ tâm quá "mềm".
Một người thực sự trầm ổn là người xử thế khiêm tốn, không khoa trương, khoác lác, gặp chuyện trước hết luôn bình tĩnh suy nghĩ vấn đề, không hấp tấp, không so sánh, đố kị, là chính mình!