Khi hố đầy rác, họ dùng đất lấp lại rồi đào chỗ mới. Cứ thế, vòng luẩn quẩn trong xử lý rác cứ lặp đi lặp lại. Không dừng lại ở một gia đình, đáng buồn hơn, việc xử lý rác thải ở Quảng Ninh cũng đang rơi vào vòng luẩn quẩn như trên.
Mỗi ngày, tại Quảng Ninh phát sinh hàng nghìn tấn rác. Thế nhưng, thay vì được xử lý bằng công nghệ hiện đại như đốt phát điện, tái chế, tuần hoàn... thì phần lớn rác thải vẫn chỉ được xử lý theo cách chôn lấp thủ công. Bãi rác này quá tải, lại dồn sang địa điểm khác. Những điểm tập kết gọi là "tạm", nhưng kéo dài hàng chục năm, thành núi rác lộ thiên, bốc mùi hôi thối, ảnh hưởng nghiêm trọng đến môi trường.
Nghịch lý ở chỗ Quảng Ninh không thiếu nguồn lực. Tỉnh đã công bố mục tiêu trở thành trung tâm công nghiệp, dịch vụ, du lịch xanh. Không ít hội nghị, diễn đàn đã nêu "kinh tế tuần hoàn" như một định hướng chiến lược. Thế nhưng, một dự án nhà máy xử lý rác công suất 900 tấn/ngày, vốn đầu tư hơn 1.000 tỉ đồng, sau nhiều năm triển khai xây dựng lại không đạt chuẩn khí thải, dẫn đến "đắp chiếu".
Trong sự việc này, một dự án trọng yếu của tỉnh lại được giao cho nhà đầu tư yếu kém, để rồi cả nghìn tỉ đồng và hàng chục héc ta đất bị lãng phí. Quan trọng hơn, chính người dân phải gánh chịu ô nhiễm, sức khỏe bị đe dọa. Người dân Quảng Ninh xứng đáng được sống trong môi trường sạch. Họ không thể mãi trở thành nạn nhân của những dự án "nghìn tỉ đắp chiếu", của vòng luẩn quẩn "ùn ứ, chôn lấp, ô nhiễm tái phát".
Để thoát khỏi vòng luẩn quẩn trong xử lý rác thải, Quảng Ninh cần hành động quyết liệt. Cần thiết loại bỏ những nhà đầu tư yếu kém, thay bằng đối tác có năng lực, kinh nghiệm và công nghệ chuẩn mực. Cùng đó, triển khai đồng bộ mô hình xử lý hiện đại đốt phát điện, tái chế, tận dụng phụ phẩm để biến rác thành năng lượng, thành tài nguyên, không còn là gánh nặng cho môi trường. Ngoài ra, cần tăng cường giám sát độc lập, công khai minh bạch các dự án môi trường để người dân có thể theo dõi, chất vấn và quy trách nhiệm cá nhân, đơn vị liên quan.