Trận bão dữ vừa rồi đã cuốn phăng tất cả những gì vợ chồng tôi gây dựng. Đàn gà hơn nghìn con chuẩn bị xuất chuồng bị nước lũ cuốn sạch, vườn bưởi sắp thu hoạch cũng chìm nghỉm trong biển nước. Căn nhà nhỏ ngổn ngang bùn đất, hư hỏng nặng. Ngồi giữa đống đổ nát, nhìn vào khoản nợ ngân hàng còn đó, tôi thấy tương lai tối sầm lại.
Bố chồng tôi nghe tin liền sang. Ông nhìn quanh rồi mắng như trút giận, "Chuyện lớn như vậy mà giấu bố mẹ, định tự mình gánh hết chắc? Các con mà gục thì ai vực dậy được nữa?".

Ảnh minh họa. Nguồn: AI
Lời mắng xối xả khiến tôi nghẹn lòng. Tôi thầm nghĩ, “Ông trách móc thì dễ, chứ giúp được gì đâu. Bấy lâu nay ông vẫn nổi tiếng keo kiệt, đồng tiền tích cóp chẳng bao giờ mở hầu bao”. Nhìn dáng ông lầm lũi quay về, trong tôi càng dấy lên nỗi buồn chán.
Hai hôm sau, khi hai vợ chồng đang bới dọn đống đổ nát, ông bất ngờ trở lại. Trên tay chỉ là chiếc túi nylon đen cũ kỹ. Vẫn giận ông vì lời trách mắng hôm trước nên tôi chỉ chào ông 1 câu rồi tiếp tục công việc. Ông đặt chiếc túi xuống chiếc bàn nhựa kê tạm dưới hiên nhà, đẩy về phía chúng tôi, giọng trầm hẳn xuống, "Đây là 500 triệu, bố vừa rút sổ tiết kiệm. Các con cầm lấy mà gây dựng lại".
Tôi sững sờ. Mở chiếc túi bóng ra, bên trong là từng cọc tiền mới tinh, được buộc chun cẩn thận. Tôi quay sang nhìn bố, chưa kịp nói gì thì ông chậm rãi, "Cả đời bố làm nông, dành dụm từng đồng, cốt để phòng khi ốm đau, tuổi già hoạn nạn. Nhưng giờ nhìn các con trắng tay thế này, bố thấy tiền trong ngân hàng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Bố mẹ già rồi, ăn chẳng bao nhiêu, tiêu cũng chẳng bao nhiêu. Các con dựng lại được cơ ngơi, sống yên ổn, bố mẹ mới yên tâm nhắm mắt sau này.
Lời nói bình dị mà như nhát dao cứa vào lòng tôi. Nước mắt tôi ào ra, nghẹn ngào nức nở. Hóa ra bao năm nay, đằng sau cái vẻ ngoài keo kiệt, cằn nhằn ấy là một người cha lặng lẽ tích cóp cả đời, chỉ mong có lúc dùng để chống đỡ cho con cái.
Tôi run rẩy cầm tay bố, "Con xin lỗi… Con đã nghĩ sai cho bố".
Ông vỗ nhẹ lên vai tôi, giọng chắc nịch, "Cứ còn sức khỏe, thì chẳng có gì phải sợ cả".
Chiếc túi bóng đen ngày ấy, với người khác có thể chỉ là một gói tiền, nhưng với tôi, nó chính là cả một trời tình thương và sự hy sinh lặng thầm của cha.
Trước giờ, tôi vẫn nghĩ sai cho ông cho rằng ông chỉ biết giữ của, tính toán từng đồng. Nhưng hóa ra, đằng sau nếp người cũ quen cần kiệm, chắt chiu ấy lại là cả một đời thương con, lo cho con bằng cách lặng lẽ dành dụm, chờ đúng lúc mà trao đi.
Từ chiếc túi bóng đen hôm ấy, chúng tôi có thêm động lực để đứng dậy sau bão lũ. Vợ chồng lại bắt tay gây dựng lại từ đầu, có khó khăn nhưng lòng nhẹ nhõm hơn, vì biết rằng sau lưng mình còn có một điểm tựa vững chắc chính là tình thương thầm lặng của bố.
Và chúng tôi hiểu, mất mát tài sản có thể làm lại, nhưng tình thân và sự hy sinh của cha mẹ thì là vốn liếng quý giá nhất đời.