Tôi năm nay 67 tuổi, là một công nhân đã nghỉ hưu. Kể từ khi chồng qua đời, tôi luôn cố gắng chăm chỉ làm việc kiếm tiền nuôi con trai ăn học. Hồi đó, con trai tôi cũng ngoan ngoãn và thương mẹ nên nỗ lực không ngừng để có được công việc tốt.
Hiện tại, con đã lập gia đình và sống ở thành phố khác cách quê khoảng 150km. Vì đường xa nên thỉnh thoảng vợ chồng con mới đưa cháu nội về quê thăm bà được. Lần nào về các con cũng mang theo rất nhiều quà, con dâu, cháu nội thấy tôi trồng rau cũng chạy ra xắn tay áo giúp bà. Điều đó khiến tôi rất hạnh phúc.
Thế rồi, cách đây 2 tuần, tôi bất ngờ nhận được cuộc điện thoại của con trai, con nói với tôi bằng giọng đầy lo lắng: "Mẹ ơi, Hoàng bị ốm nặng cần phải nhập viện gấp mà vợ chồng con dạo này lại gặp khó khăn về kinh tế. Mẹ có thể cho con vay 100 triệu để đóng trước tiền viện phí được không ạ?".
Nghe tin cháu nội ốm nhập viện, lòng tôi nóng như lửa. Không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi liền chuyển 100 triệu tiền tiết kiệm cho con trai. Chuyển xong, tôi bảo con trai để tôi lên ở cùng để chăm sóc cháu thì con trai lại gạt đi. Con nói, vợ chồng con tự lo được, khi nào cần mới nhờ tôi lên sau.
Suốt cả đêm hôm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được vì lo cho cháu nội. Đợi đến sáng hôm sau, tôi mới gọi điện cho con dâu hỏi thăm về sức khỏe của cháu nội. Con dâu lúc này mới hoảng hốt trả lời: "Mẹ ơi, cháu nội của mẹ bình thường, cháu chẳng bị sao cả. Sao mẹ lại đi tin lời anh ấy cơ chứ? Đây cũng đâu phải lần đầu tiên nữa ạ". Lời nói của con dâu khiến tôi sững sờ trong giây lát.
Tôi không thể tin vào tai mình, trong lòng đầy đau nhói. Bởi đây là con trai duy nhất của tôi, tôi không muốn tin là con đã lừa dối mình. Nhưng nghĩ lại vài năm về trước, con cũng từng lừa tiền tôi.
Ngay sáng hôm sau, tôi vội vàng bắt xe tới nhà con trai. Tôi phải gặng hỏi mãi con mới chịu thừa nhận vì mắc nợ cờ bạc, không có tiền trả nên đã lấy sức khỏe của con cái ra lừa gạt mẹ.
Nghe chính miệng con trai nói, tôi vừa tức giận, vừa thất vọng, vừa đau lòng. Vì từ trước đến nay tôi đã dùng tiền tiết kiệm của mình để trả nợ cho con không biết bao nhiêu lần. Những tưởng con sẽ thay đổi, nhưng không, con vẫn chứng nào tật nấy, lừa gạt lấy tiền tiết kiệm của mẹ để trả nợ.
Lúc này, con dâu đi từ phòng ra lên tiếng: "Nếu sau này anh ấy có vay tiền mẹ với bất cứ lý do gì thì mẹ có thể gọi điện cho con để xác nhận. Và dù anh ấy có nài nỉ mẹ thế nào đi chăng nữa thì mẹ cũng đừng mềm lòng. Mẹ mà thương cho vay thì chẳng khác gì hại anh ấy". Lời của con dâu khiến tôi bừng tỉnh. Đúng là tôi đã quá mềm lòng và tin tưởng con trai mình rồi.
Giờ tôi đã nghỉ hưu, tiền tiết kiệm cũng không còn nhiều nữa. Đã rất nhiều lần tôi cho con cơ hội nhưng con không chịu thay đổi. Lần này tôi thật sự rất thất vọng về con trai. Tôi tuyên bố thẳng thắn với con trai, rằng với bất kỳ lý do gì tôi cũng không bao giờ chuyển tiền cho con nữa. Con trai nghe vậy liền xin lỗi, hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa nhưng tôi mặc kệ, không tin.
Chuyện này cũng dạy cho tôi một bài học, rằng thương con, nếu thương sai cách sẽ thành hại con. Và không phải lúc nào đáp ứng nhu cầu của con cái mới là yêu, đôi khi nói "không" mới chính là yêu thương.