Tuy nhiên, những năm gần đây, trữ lượng hải sản và hệ sinh thái biển đang suy giảm nhanh chóng. Tình trạng khai thác quá mức, thiếu giải pháp bảo vệ, cùng với xung đột lợi ích giữa các ngành kinh tế biển đã khiến vùng biển trù phú dần cạn kiệt. Trong đó, nhiều khu vực có trữ lượng tốt nhưng vẫn chưa được khoanh vùng, bảo vệ hiệu quả.
Trước thực trạng trên, UBND tỉnh Bình Thuận đã ban hành kế hoạch mở rộng và thành lập mới các khu bảo tồn biển, đồng thời khoanh vùng các khu vực cấm khai thác theo Quyết định 389/QĐ-TTg ngày 9.5.2024 của Thủ tướng Chính phủ.
Kế hoạch này rất xác đáng và cần kíp nhưng hiện toàn tỉnh mới có 2 khu vực nằm trong danh sách bảo tồn là Hòn Cau và Phú Quý, trong khi nhiều vùng biển có trữ lượng tốt như Tuy Phong, La Gi, Mũi Né hay Sơn Mỹ vẫn chưa được bảo vệ hiệu quả.
Thiết lập thêm các khu bảo tồn là bước đi cần thiết nhằm phục hồi hệ sinh thái, ổn định nguồn lợi thủy sản, và giữ vững an ninh biển đảo. Cũng cần nhìn nhận rằng, bảo tồn không chỉ là chuyện của cơ quan chức năng. Đó còn là sự thay đổi nhận thức từ phía ngư dân, những người dựa vào biển và cần học cách sống cùng với biển một cách bền vững. Vì thế, những mô hình như thả rạn san hô, khoanh nuôi rừng ngập mặn kết hợp du lịch sinh thái mới mang lại kết quả tích cực, vì không chỉ phục hồi môi trường mà còn tạo thêm sinh kế cho người dân.
Nếu tiếp tục khai thác theo lối cũ, không ai có thể bảo đảm vùng biển Bình Thuận sẽ còn đủ sức cung cấp nguồn hải sản nuôi dưỡng những thế hệ sau. Ngược lại, nếu biết đặt bảo tồn lên đúng vị trí sẽ là cách đầu tư dài hạn khôn ngoan và bền vững nhất.
Bởi biển không chỉ là nguồn tài nguyên. Từ lâu, biển đã được coi là "nhà", là không gian sinh tồn của ngư dân. Do đó, bảo tồn không phải là sự lựa chọn mà là chiến lược, là điều bắt buộc. Bình Thuận nên đi đúng hướng trên hành trình đó.